Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Seventeen 0409 - vol.51


PhotobucketPhotobucket




Chủ đề “Bức tường cản”

Chủ đề lần này được chọn từ yêu cầu của độc giả. YamaPi cười “Tôi có rất nhiều tường cản”, và nói về bức tường cản mình đã gặp trong quá khứ, tường cản đã vượt qua, cũng như cách tránh những khó khăn khi phá vỡ bức tường cản ấy,… Chính lúc đó mới có thể thấy được bản tính đàn ông thích thử thách bằng chính cơ thể mình.

Kể từ bây giờ đối với những bức tường cản xuất hiện, tôi thích phá vỡ hơn là vượt qua


Từ khi còn học tiểu học, tôi đã không quen dậy sớm và ghét đến trường. Tôi không nhớ rõ lắm về thời mẫu giáo nhưng cũng không thích đi học nhỉ. Có lẽ là tôi nhút nhát, và cũng muốn ở bên cạnh gia đình. Thật lòng mà nói tôi không nghĩ trường mẫu giáo hay tiểu học vui vẻ cho lắm! Vào những ngày mưa, tôilại càng không muốn đi, nhưng ngay lập tức đã phải đi rồi. Cho dù có nói như thế nhưng vì là trẻ con nên khi chơi dodge ball [ko bít dịch tiếng Việt sao ><] vào giờ ra chơi, tôi vẫn vui vẻ chơi cùng các bạn như thường. Vì tôi sinh vào tháng 4 nên tôi to con hơn những đứa trẻ khác, khi chơi dodge ball chưa từng thua ai bao giờ. Bây giờ nghĩ lại, chắc là tôi cư xử như người lớn hơn những đứa trẻ kia. Có thể sẽ thấy khó chịu, nhưng ví dụ như khi chơi lộn nhào, tôi không cần phải tập nhiều nhưng vẫn có thể làm được ngay. Vào thuở đó, lần đầu tôi nghĩ “Mình hoàn toàn không làm được!” là khi tôi trở thành Jr. và tập bài nhảy đầu tiên. Thời tiểu học, trong bất cứ việc gì tôi đều có thể làm ít nhất là ở mức trung bình, nên lúc này tôi đã sốc vì “Cũng có những cái không thể làm được như mình đã nghĩ!”. Lần đầu tiên từ khi sinh ra tôi bị bất ngờ bảo “Làm đi”, dù tôi nghĩ “Không làm được!” nhưng không còn cách nào khác tôi đành phải nhảy thử cho người quản lý xem. Thế nhưng, quả là tôi không thể nhảy tốt được, “Ah~, tiếc quá đi!!”. Cho đến lúc đó, đối với bất cứ việc gì thì tôi cũng đều không quyết tâm làm bằng chính sức mình. Môn karate tôi đã học trước khi vào Jr. cũng vậy, dù tôi không quyết tâm tập luyện nhưng cũng tương đối mạnh, và tôi đã đạt được hạng nhì ở đại hội toàn tỉnh Chiba. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đã nhìn cuộc đời một cách khá lạc quan. Tuy nhiên sau khi vào trung học, bạn bè xung quanh dần dần cao lên, cơ thể cũng to lớn hơn. Cũng có những tên chạy rất nhanh, tôi đã nghĩ “Mình hoàn toàn không làm được…”, nhưng cuối cùng cũng có thể làm. Đó hình như là lúc tôi học lớp 8. Trường học vốn dĩ chẳng có gì vui, thêm việc đó nữa tôi cũng chẳng thấy thú vị. Nhưng mà tôi vẫn cố gắng tập nhảy. Tôi tập mà đổ mồ hôi như tắm, dù rất muốn uống nước nhưng tình trạng không thể uống nước vào những lúc tập hăng say quả là mệt thật. Kinh nghiệm như thế không được nếm trải ở trường học. Chắc chắn mọi người cũng có được kinh nghiệm qua những hoạt động ở các câu lạc của trường nhỉ. Bởi vì những hoạt động đó giúp con người trưởng thành hơn, cho nên tôi nghĩ có khó khăn bao nhiêu đi nữa cũng rất đáng giá. Càng luyện tập thì những việc mình chưa làm được, vào một ngày nào đó tự nhiên sẽ làm được thôi, và sẽ có cảm giác cực kỳ vui sướng. Nhưng bức tường nhảy chắc chắn là thứ cả đời này không thể phá vỡ nhỉ. Thật lòng mà nói, chỉ cần tự mình tiến lên từng bước một là tốt rồi.

Gần đây, tôi có dùng bữa với những người không nói được tiếng Nhật, tường cản ngôn ngữ hình như khá lớn, mà hình như cũng khá nhỏ, hình như mơ hồ ngoài sức tưởng tượng. Tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi có cảm giac như vậy. Những điều mà tôi muốn truyền đạt bằng biểu hiện hay cử chỉ không hiểu sao lại được truyền đi rồi. Ví dụ như khi sử dụng từ điển cũng vậy. Nhưng tôi lại không thể sắp xếp câu văn trong đầu sao cho ổn, thật bực bội. Khi tôi hỏi người hiểu được ngoại ngữ “Vừa rồi nói gì thế?”, việc xác nhận từng chút một quả là phiền phức. Nhưng nếu hỏi một lần thì không phải những lần sau đó sẽ hiểu được hay sao? Tích luỹ dần dần sẽ rất đáng giá đúng không. Để làm mất đi bức tường cản giữa người và người, tôi nghĩ tốt nhất là gặp gỡ, trò chuyện, qua nhiều lần thì sẽ thân thôi. Tuy nhiên, khi nghe câu chuyện của nhiều người khác, cũng có những chuyện như người họ rất tin tưởng lại phản bội họ. Lúc có thể tin thì lại bị lừa gạt. Đáng sợ thật! Những người đi lừa gạt người khác nói những điều giả dối mà cứ như là thật, dường như không thể nhìn thấu được. Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ bị người như thế lừa gạt thật đấy. Cho dù từng đóng vai tên lừa đảo “Kuosagi” cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết nhỉ. Nhưng mà vì Kurosaki cũng đã từng bị lừa gạt, nên lúc đó cũng không biết làm thế nào!

Gần đây tôi nghĩ không phải là vượt qua tường cản mà nên phá vỡ bức tường ấy. Khi định leo lên bức tường thì cả thời gian leo lên và leo xuống cũng rất quý giá. Tôi nghĩ một khi đã muốn đập vỡ, cho dù có bị thương cũng là điều tốt. Đời người chỉ có một lần, và thời trẻ cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn. ôi nghĩ cũng có những cách lựa chọn an toàn mà trốn tránh nhưng như thế thật là tẻ nhạt. Thêm vào đó nếu ít nhiều sợ bị tổn thương và mong muốn sự ổn định thì sẽ không trưởng thành được chút nào. Hãy thử phá vỡ dứt khoát xem, không phải là tốt sao? Mặc dù nói như vậy nhưng khi nhìn lại con đường mà tôi đã đi qua cho đến bây giờ, không phải toàn là những bức tường đã phá vỡ. Cũng có những lúc leo lên hoặc đi đường vòng. Những lúc như thế không phải là hành động của một người đàn ông tí nào. Chính vì thế kể từ giờ trở đi tôi muốn phá vỡ những bức tường xuất hiện trứơc mặt. Dạo này tôi nghĩ thật sự không đủ thời gian gì cả. Bởi vì có nhiều việc chỉ có thể làm ngay bây giờ thôi. Những thứ có thể nói không lay chuyển = tường sắt là thứ gì thì tôi vẫn chưa biết. Câu trả lời này hãy để dành lại dến 40 năm sau nhé. Vì tôi có cảm giác thời gian càng trôi qua, tôi sẽ phát hiện được thứ không thể lay chuyển trong con người 24 tuổi của tôi.

Bức tường cản, cũng có trường hợp do mình tự tạo ra, cũng có những việc mình phải vượt qua. Có nhiều tường cản khác nhau, điều đó tuỳ thuộc vào bản thân mình. Cũng có những lúc chạy trốn khỏi tất cả phải không? Chỉ là vì tôi đã được sinh ra là con trai nên tôi không muốn chạy trốn. Vì tôi muốn mọi người nghĩ tôi thật bảnh. Không chỉ từ phía con gái, mà tôi còn muốn những thằng con trai khác khi nhìn vào tôi sẽ nói “Cậu này, tuyệt quá! Tớ thì không làm được thế”.

P.photo “Chúc mừng sinh nhật tôi”
Đây là của Staff đã cùng thực hiện “0409” với tôi cho đến giờ tặng đấy. Từ nay cũng xin giúp đỡ tôi nhé!

(scans: watchful21@LJ
trans: JennyRuan)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét